Chương 31: Đừng nghĩ sẽ chạy thoát được Giới Thiệu Đọc truyện hay ngôn tình sắc , ngôn tình sủng , ngôn tình tổng tài , ngôn tình cổ đại , ngôn tình xuyên nhanh , giới giải trí - showbiz .
ReadChương 55: Phó Nhất Hành hắc hóa , stories [Cao H][FULL] Chạy thoát khỏi học viện sắc tình of vocuajiyong daily updated chapters
ReadChương 42: Lớp học làʍ ŧìиɦ dưới nước, stories [Cao H][FULL] Chạy thoát khỏi học viện sắc tình of vocuajiyong daily updated chapters
Chạy thoát học viện sắc tình Teen Fiction. Chạy ra tình dục học viện Tác giả: Lưu Vân Nội dung tóm tắt Một tòa phong bế thức đảo nhỏ trường học, bị đưa tới đều là vấn đề học sinh, thống nhất đã chịu cải tạo.
Chương 61: Cuộc chiến sinh tử. Chương 62: Rừng rậm hoang dã. Chương 63: Hiệp ước đồng minh kháng chiến. Chương 64: Cô là người duy nhất chiến thắng. Chương 65: Anh là anh trai của em! Chương 66: Trở lại học viện sắc tình. Chương 67: Cuộc phản công của hội học sinh. Chương
Trạng thái: Đang ra. Đánh giá: 6.7/10 từ 34 lượt. Hắn hiệu là Hắc Long nhân, tên là Lâm Triệt, là một trong những trùm mafia mới kế nghiệm nổi tiếng của thế giới ngầm, hắn đội lên mình vẻ ngoài là một nhà doanh nhân tài giỏi, nhưng ẩn chứa sâu bên trong lại đầy âm
Ndao. List Ngôn Tình 🌼Đây là list truyện yêu thích của mình🍋,mình muốn chia sẻ nó vs mọi người …Đẻ MướnTác giả Lục Niệm Hòa Thể loại Hiện đại, thực tế, đẻ mướn, cưới trước yêu …Mẹ Kế [18+] [Hoàn]Thể loại Ngôn tình, H dày đặc Tác giả BaoTruc120 Bìa VyHTriu Tình trạng Đã hoàn Nhân vật chính …Bí Mật Cấm KỵChu Đình Hàm có một bí mật chôn sâu trong đáy lòng không có cách …
[Cao H][FULL] Chạy thoát khỏi học viện sắc tình 10556 lượt thích / 696303 lượt đọc Số chương 72 Thể loại Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, u ám Converter Vespertine Một trường học bị cô lập trên đảo nhỏ, những người được đưa đến đều có vấn đề, phải chịu sự cải tạo. Chương trình mỗi ngày đều là tìиɦ ɖu͙ƈ học, nam nữ ở chung, có thể làʍ ŧìиɦ bất cứ lúc nào, vất hết quy luật đạo đức xã hội. Uyển Sa là học sinh bình thường duy nhất ở đây, cầu sự giúp đỡ từ một thiếu niên đứng đầu với chỉ số IQ cực cao để nghĩ cách thoát khỏi học viện sắc tình. Ai ngờ, người được tìm tới là một nhân vật nguy hiểm. Có thể bạn thích? Bị chó điên luân phiên đùa bỡn mỹ nhân hằng ngày [ST / mau xuyên / Caoh] Tác giả trongsinhchiviem 2134 43 Tên truyện Bị chó điên luân phiên đùa bỡn mỹ nhân hằng ngày [ song tính / mau xuyên ,np ] Tác Giả Thịt chiên bánh bao 作者:肉煎包子 Thể Loại Đam mỹ, chủ thụ, np, mau xuyên, ... Tiến Độ Truyện Còn Tiếp Nội Dung Lấy câu nhân xưng ảnh đế liễu quân nhiên chết ngoài ý muốn, thế nhưng bị trói định rồi liếm cẩu hệ thống, sắm vai các lộ liếm cẩu - nhưng mà bởi vì nhân thủ khan hiếm, hắn không thể không sắm vai cùng cái trong thế giới nhiều người liếm cẩu. Liếm cẩu nội dung quan trọng chính là, không thể cự tuyệt. Vì thế nam chủ bị hạ dược, yêu cầu hiến thân, liễu quân nhiên bị bắt mở ra hai chân ai cao nước chảy; Nam nhị ghen ghét tâm nảy lòng tham dục cường bạo, hắn ngậm quần áo bẻ ra saoxue; Vai ác muốn nhục nhã hắn, hắn giúp đối phương khẩu giao liếm căn...... Liễu quân nhiên Ta chỉ có một yêu cầu, bọn họ roubang, không thể trường, không thể thô. Liếm cẩu hệ thống Hệ thống trục trặc, lấy ra từ ngữ mấu chốt, nhưng trường, nhưng thô, đến lặc, cơ sở thiết trí chiều dài 20cm, thô độ 4cm, nhưng căn cứ thuộc xing tiếp tục gia tăng, ngươi xem có thể chứ ? Liễu quân nhiên nmd 【 NP, song tính , bao hàm đạo cụ dạy dỗ, cẩn thận xem văn, ngươi hảo ta hảo đại gia hảo. 】 Thế giới thứ nhất 《 ảnh đế liếm cẩu 》 kết thúc. [EDIT - CAO H] Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua về Nhà - KIỂU KIỂU Tác giả gravocadoes 367129 11564 🥑 Hán Việt Bị tháo hán quân nhân mãi hồi gia chi hậu lục linh niên đại 🥑 Tác giả Kiểu Kiểu 🥑 Nguồn Vespertine + Hàn Lạc 🥑 Thể loại Ngôn tình, Cận đại, HE, H văn, Xuyên việt, Ngọt sủng, Song khiết, Cưới trước yêu sau, Nhẹ nhàng, 1v1 🥑 Ngày đào hố 2/10/2021 Ngày lấp hố.... 🥑 Nội dung ~ 70% so với bản Convert Nứng đến phát điên Tác giả baedam25 10546 44 Chỉ là những dòng tâm sự của một em bé quá nứng mà thôi [EDIT] MỖI NGÀY ĐỀU BỊ ANH RỂ THAO Tác giả Riizuyy 630050 4500 Tác giả Đôn Nhục Đích Nhất Trạc Tửu Giảo Nhân Tên gốc Tỷ phu tổng thị càn tha - anh rể luôn là làm nàng. Nguồn convert Reine Dunkeln Editor Riizuyy Văn án cuộc hôn nhân của chị gái và anh rể gần như mỹ mãn, vậy mà sau lưng chị gái, anh rể điên cuồng gian dâm, khi dễ cô em vợ thanh thuần đáng thương. Anh rể tà ác bá đạo X cô em vợ thanh thuần kiều nhu thân thể quyến rũ Cốt truyện tương đối đơn giản, lấy thịt làm chủ. PS cuộc hôn nhân của chị gái và anh rể có ẩn tình khác, anh rể không phải là tra nam đâu. Truyện edit và đăng tại wattpad chưa hề có sự cho phép của chủ convert, edit truyện với mục đích phi thương mại. Xin cảm ơn! Và đây cũng là bản edit đầu tiên của mình xin mọi người đừng nói nặng mà hãy góp ý cho mình ạ 3 lần nữa xin cảm ơn っ.❛ ᴗ ❛.っ Đam Mỹ H Văn Tác giả Carotyna 482450 3485 Tổng hợp truyện đam mỹ, đoản văn, phụ tử, 3p đến tập thể....... Mỗi Ngày Đều Bị Thao Hỏng Tác giả sheep_snow0 189035 1619 Hán Việt Bị ngoạn phôi đích nam nhân Tác giả Nguyệt Hắc Phong Cao Không có nội dung gì cả chỉ có làm, làm , làm Chú ý truyện này thuộc thể loại đam mỹ, np 4vs1, song tính, sản nhũ, điều giáo, các loại cưỡng dâm tâp thể, nhân thú Ai thuần khiết, dị ứng np thì đừng xem ĐM ABO 3P Độc quyền chiếm hữu Tác giả imkitten__ 11585 407 Chỉ duy nhất mùi hương của em mới khiến tôi trầm mê... Toàn H nhé. Tự vả chiếm hữu công x mỹ nhân nhược thụ [CAO H, EDIT 1-46] / Tiểu Thư Ký Tế Nam Tác giả diorcloudies 621730 5364 📣 Văn án Tô Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh mình video call với bạn trai, dang rộng hai chân thủ dâm trong văn phòng làm việc vào ban đêm lại bị chủ tịch nhìn thấy rõ ... ❌ 1vs1 = ❌❌ Edit được mấy chục chương đầu, xong bỏ đăng cv, giờ lại quay qua Edit, chơi hơi kỳ nên chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu CP chính Tô Nguyệt x Tống Duyên Kỳ / CP phụ Ôn Nhụy x Tô Hoài Vân Siêu Cao H thịt văn 1 Tác giả Tinh98 262661 851 H văn đam mỹ vô tiết tháo, cực kì thịt thịt đó nha Chủ yếu là tác giả Ngưu Nãi Dữ Hoàng Du ......................................................................... Nguồn CaoH - 22+Hoàng Thượng Thứ Tội Tác giả SacBee 134359 2258 •Tên Hán Việt Một lời không hợp liền phác gục •Tác giả Thư Thư •Thể loại Nữ phẫn nam trang •Độ dài 59 chương + 5 PN •Lịch up ... Một vài câu chuyện dâm đãng hằng ngày Tác giả Hello__b_itches 27564 110 Truyện được viết theo kiểu nhật ký, hoàn toàn ngẫu hứng nên câu từ cũng sẽ không được chăm chút nhiều WARNING Ở đây chỉ có dụng vọng, thi thoảng sẽ có những chương mang tam quan hơi lệch lạc, méo mó. Nhưng đây vẫn chỉ là truyện, hãy thả lỏng và tận hưởng nó Tác giả HCmTin3 28377 52 Truyện ko phải mik viết, ai mún lấy thì lấy ạ
Uyển Sa đối diện với cái nhìn chằm chằm của anh cảm thấy rùng mình, phát hiện đôi môi anh mím chặt căng thẳng, ngực anh hơi nhấp nhô, đôi găng tay đen nắm chặt lại thành quả đấm. "Cậu không thoải mái à? Có phải bị thương không?" Uyển Sa đến gần anh, kiểm tra có phải anh bị thương. Trước mắt anh đột nhiên tối sầm lại, Phó Nhất Hành ngã xuống đè cô trên bãi cỏ mềm mại. Uyển Sa nghĩ rằng anh ngã, không dám lộn xộn, sợ chạm vào vết thương của anh “Sao vậy, cậu ngồi dậy trước xem." Nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích, gương mặt cô dán vào bờ vai của anh cảm nhận cảm giác bị đè nặng trĩu, còn có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, nhịp tim đập hỗn loạn, giống như người mất trí vì say rượu. Uyển Sa lờ mờ cảm thấy có chỗ không ổn, cảm nhận bờ môi của anh di chuyển xuống, trượt vào cổ nóng của cô, lạnh lẽo kích thích sự sợ hãi của cô. Sợ hãi tự nhiên trỗi dậy khiến cô nảy sinh một ảo giác rằng anh sẽ cắn một cái vào cổ cô vậy. Máu huyết của Phó Nhất Hành bắt đầu sôi trào, dưới bụng một cỗ khô nóng, hơi thở đầy mùi sữa thơm của cô khiến anh đói khát đang muốn tận tình thưởng thức “mỹ thực” bên dưới mình. "Ai đang ở đó." Sau rừng cây truyền đến giọng nói của một người đàn ông, bước chân càng ngày càng gần. Phó Nhất Hành nhíu mày, cúi đầu nhìn cô đỏ mặt, ánh mắt nổi lên tầng nước, không khỏi rùng mình. Trong cơ thể khô nóng bị nguội lạnh đi, tức thì khuôn mặt đẹp trai của anh khôi phục vẻ bình tĩnh, rời khỏi người cô nhanh chóng đứng lên. Uyển Sa ngơ ngẩn nhìn anh lạnh lùng, bước chân lưu loát rời đi, giống như người mới tiếp cận cô là người khác vậy. Sau khi Phó Nhất Hành rẽ vào sau cây đại thụ, bóng dáng ẩn đi mất. "Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói khàn khàn xuất hiện sau lưng. Uyển Sa nhìn lại phát hiện là giám thị 86 đã đến, cô vội vàng đứng dậy kể lại một hồi chuyện đã xảy ra, bỏ qua chuyện Phó Nhất Hành đè cô xuống. Giám thị 86 nhấc chân hung hăng đá vào nam sinh tóc hồng “Dám làm loạn ở trường học, bọn khốn nạn!” Uyển Sa hỏi “Chuyện này sẽ xử lí ra sao ạ?" "Tôi sẽ giam bọn chúng mấy tháng để ba tên cặn bã này nếm chút mùi đau khổ.” Uyển Sa thở phào “Vậy là tốt rồi." Giám thị 86 đưa côn điện cho cô “Cầm cái này." Uyển Sa hơi kinh ngạc tiếp nhận côn điện. "Cất đi, đừng để người khác thấy." Giám thị 86 cảnh cáo cô một tiếng, kéo chân nam sinh tóc hồng rời đi. Uyển Sa vẫn nghĩ nhóm giám thị là người không có tình người, hóa ra vẫn có người tốt bụng trong đó. Đi bộ trở về ký túc xá, Uyển Sa thật sự không dám trở về phòng ngủ. Cô vẫn nhớ rõ chuyện trong rừng. Phó Nhất Hành đột nhiên đè cô xuống, nhìn thì có vẻ vô ý ngã xuống người cô, nhưng sau đó suy đoán ra cô lại cảm thấy anh có khả năng làm ra chuyện đáng sợ với cô. Ở dưới ký túc xá, sau khi do dự một hồi, cô đút tay vào túi áo chạm vào vật cứng rắn lành lạnh gì đó, lấy ra vừa thấy rằng đó là một chiếc đồng hồ đã mất của cô. Kỳ lạ thay, cô nhớ rõ ràng buổi sáng đi ra ngoài trong túi không có gì, chẳng lẽ có người nào nhét vào, tính ra cô chỉ tiếp xúc có vài người mà thôi. Cuối cùng Uyển Sa cũng bước vào phòng ngủ, phát hiện đèn không mở, căn phòng im lặng. Phó Nhất Hành chưa trở về, suốt cả đêm cũng không thấy đâu. Ngày đầu tiên đi học sau khai giảng, Uyển Sa theo hướng dẫn của giám thị đến lớp học và nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc. Đái Mạn Lệ ngẩng đầu lên vén mái tóc xoăn, ngồi ở hàng trước cao giọng khiêu khích nam sinh tóc húi cua bên cạnh. Uyển Sa đến hơi muộn nên chỗ ngồi trong lớp hầu như đã gần đầy, vì vậy cô chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau, nhân lúc mọi người hỗn loạn cô nhìn xung quanh tìm chỗ. Giống như có linh tính, cô nhận ra có ánh mắt trói chặt mình, phát hiện Phó Nhất Hành ngồi cạnh cửa sổ đang quay đầu nhìn về phía mình, chỗ bên cạnh anh còn trống. Có nữ sinh đến gần cúi xuống khẽ nhắc nhở Uyển Sa “Cậu đừng ngồi bên cạnh cậu ta, hễ nữ sinh nào muốn ngồi cạnh đều bị đuổi đi.” Uyển Sa nhìn lớp không còn chỗ trống, nhún vai “Nhưng cũng không thể đứng chứ.” Cô đi thẳng đến lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, nhớ đến việc anh không thích mình, xích ra bên ngoài cách anh một khoảng. Phó Nhất Hành vốn dĩ không phản ứng, lúc cô ngồi xuống lại di chuyển xa ra, chân mày anh nhíu lại vừa lúc bị Uyển Sa nhìn thấy. Uyển Sa cảm thấy chuyện anh ghét mình đã không có cách nào vãn hồi, nhưng dù sao anh đã cứu cô, cô cũng không muốn gây chuyện với anh. Tiếng chuông vang lên, một người đàn ông khoảng 40 tuổi với gương mặt tròn và cái mũi nhọn hoắc, nhìn có vẻ nghiêm khắc bước vào phòng học giới thiệu “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, mọi người gọi tôi là thầy Quách.” Uyển Sa phát hiện trên người ông không cầm sách, trước khi học sinh vào lớp học cũng không có sách giáo khoa, vậy rốt cuộc là học cái gì vậy. Thầy Quách nói “Hôm nay là ngày đầu tiên các em đi học, nội dung chủ yếu là học về cơ thể nữ giới, có ai xung phong làm mẫu cho mọi người không?” Đái Mạn Lệ nhanh chóng giơ tay, hét lên “Em! Thầy chọn em đi!" Thầy Quách gật đầu “Đi lên bục giảng, giới thiệu bản thân cho mọi người biết.” Mọi người lén thảo luận nội dung học, không giống học toán lý hóa bình thường, chẳng lẽ là kiến thức sinh học. Đái Mạn Lệ nhẹ nhàng nhảy lên bục giảng, nháy mắt mỉm cười “Tên em là Đái Mạn Lệ, 16 tuổi." Thầy Quách thình lình nói “Cởi đồng phục ra, nằm xuống bục giảng." Vừa dứt lời, cả lớp hết sức kinh ngạc. Dù sao Đái Mạn Lệ cũng là người kì quái không chút do dự, thậm chí chỉ mong sao được cởi sạch sẽ. Cô cởi từng món ra, cố ý ném xuống bên dưới khiến mọi người mặt đỏ mang tai. Thầy Quách gõ thước “Nằm xuống đây để mọi người dễ quan sát." Đái Mạn Lệ nằm ở bục giảng, hào phóng giang rộng tay chân ra. Không ít nam sinh vây lại nhìn chằm chằm thân thể thiếu nữ trần truồng. Uyển Sa ngồi ở hàng cuối cùng, cảm thấy cực kỳ may mắn có người cản trước mặt, không cần thưởng thức Đái Mạn Lệ õng ẹo làm dáng. Cô nghiêng đầu liếc nhìn Phó Nhất Hành, phát hiện anh không hề hứng thú với thân thể của nữ sinh, ngón tay thon dài trong đôi găng tay đen xoay bút, ánh mắt nhìn hàng cây xanh bên ngoài cửa sổ. Thầy Quách giới thiệu ngực và bộ phận sinh dục của nữ giới, dùng phấn viết ra chỗ nhạy cảm ở đâu, yêu cầu một nam sinh lấy tay thử tiếp xúc. Nam sinh tóc húi cua mặt đỏ bừng, duỗi tay ra giữa hai chân của Đái Mạn Lệ, nghe theo thầy Quách hướng dẫn nhẹ nhàng tách ra hoa môi, cắm ngón tay vào tiểu huyệt của cô. Đái Mạn Lệ phát ra tiếng rên rỉ nũng nịu “Ưm, thật muốn..." Thầy Quách giải thích “Đây là âm đạo của phụ nữ, dương vật của đàn ông có thể ra vào liên tục, một người phụ nữ có thể làm với nhiều người đàn ông.” Nam sinh vây xem đều cứng lên ở dưới háng, cổ họng không ngừng nuốt xuống. Thầy Quách vuốt cằm cười “Các em có hứng với một cô gái sẽ muốn tiết nước bọt, có ý nghĩ muốn “ăn luôn” người đó." Tay Phó Nhất Hành ngừng lại, cán bút theo mu bàn tay trượt xuống, lăn xuống dưới ghế của Uyển Sa. Uyển Sa cúi xuống gầm bàn, nhặt lên giúp anh, lúc nâng mông lên chạm vào ánh mắt quan sát của Phó Nhất Hành. Vốn ánh mắt của anh đã sâu thẳm, lúc khuất tầm nhìn ngược sáng càng có vẻ u ám, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô dường như đang cân nhắc, rất nhanh sau đó biến mất. Uyển Sa cảm thấy kỳ lạ không thể giải thích được bèn đặt bút trên bàn của anh “Trả cho cậu.” Thầy Quách muốn Đái Mạn Lệ mặc đồng phục vào, vỗ vỗ tay “Kế tiếp, các bạn nam chọn bạn nữ làm đối tượng thực hành, có thể là 1-1 hoặc nhiều hơn một cặp. Sau khi lập nhóm xong, hãy theo tôi đến đến phòng thực hành." Nam sinh tóc húi cua tên là Tôn Mậu được thầy Quách chọn là lớp trưởng tạm thời, thống kê danh sách học sinh mỗi nhóm. Rất nhiều nữ sinh chạy đến tìm Phó Nhất Hành để tạo nhóm nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc. Cũng có nhiều nam sinh mời Uyển Sa làm đối tượng thực hành. Uyển Sa vừa xấu hổ từ chối vừa có ý muốn chạy trốn khỏi lớp học này. Cả lớp đi theo thầy Quách đến phòng thực hành cách vách, muốn chạy cũng không thể thoát. Phòng thực hành rất rộng rãi, sắp xếp hàng chục chiếc giường nhỏ, mỗi chiếc giường đều có vách ngăn cách. Thầy Quách nhận danh sách từ nam sinh tóc húi cua “Hửm? Sao lại có hai người không có nhóm, Uyển Sa và Phó Nhất Hành." Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt quét về hai người. Thầy Quách nhận ra giới tính khác nhau “Vừa đủ một nam một nữ, vậy hai em thành một nhóm.” Trong lòng Uyển Sa hồi hộp, xem ra chạy trời không khỏi nắng. Các nữ sinh nghe theo chỉ thị của thầy, nằm trên giường nhỏ. Uyển Sa đóng băng tại chỗ, không muốn đi lên. Thầy Quách đột nhiên nói “Còn ai không muốn nằm lên tự tôi sẽ đến dạy riêng.” Uyển Sa thật sự không hề cam tâm tình nguyện mà nằm lên giường, nhìn gương mặt vô cảm của Phó Nhất Hành, từng bước một đến gần cô. Anh chán ghét cô như thế chắc sẽ không muốn chạm vào cô nhỉ. Suy nghĩ xem có nên thương lượng với anh một chút để cùng nhau qua mặt thầy.
Số chương 72 Thể loại Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, u ám Converter Vespertine Một trường học bị cô lập trên đảo nhỏ, những người được đưa đến đều có vấn đề, phải chịu sự cải tạo. Chương trình mỗi ngày đều là tìиɦ ɖu͙ƈ học, nam nữ ở chung, có thể làʍ ŧìиɦ bất cứ lúc nào, vất hết quy luật đạo đức xã hội. Uyển Sa là học sinh bình thường duy nhất ở đây, cầu sự giúp đỡ từ một thiếu niên đứng đầu với chỉ số IQ cực cao để nghĩ cách thoát khỏi học viện sắc tình. Ai ngờ, người được tìm tới là một nhân vật nguy hiểm.
Ngoài bến cảng, giữa làn nước xanh biếc, một con thuyền khổng lồ vù vù lái đến. Uyển Sa đứng ở bến tàu, tay kéo vali, lẳng lặng chờ tàu cập bến. Bên cạnh đều là những học sinh tầm tuổi cô khoảng 15~16. Cha mẹ của bọn họ đứng chụm lại, thúc giục con mình nhanh chóng lên thuyền. Thuyền cập ở bến cảng xong lót ván cầu từ từ hạ xuống. Hơn chục người đàn ông bước xuống cửa thuyền đều mặc đồng phục bằng da màu đen và đeo mặt nạ bảo hộ nhìn rất thần bí, trong tay cầm côn điện, xếp thành hai hàng thẳng tắp như hai hàng rào. Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy trên bảng tên của họ ghi rõ "Giám thị", phía sau còn đánh số thứ tự. Giám thị đứng đầu vung tay "Xếp hàng lên thuyền." Đầu người bắt đầu di chuyển, mênh mông biển người, gần cả trăm học sinh lần lượt lên thuyền. Tiếng khóc, cãi nhau, ồn ào hỗn loạn. Không ai trong số bọn họ sẵn lòng muốn lên thuyền cả. Uyển Sa là người duy nhất không có cha mẹ đưa tiễn,t tự nguyện lên thuyền trước, nhanh chóng hòa vào dòng người xa lạ. Cô kéo valit lên, xếp hàng đi qua hàng rào bảo vệ hình chữ S và bước lên cầu thang trên thuyền. Phía sau có một cậu bé mặc áo sơmi sặc sỡ hoa văn, giọng nói hơi nữ tính, đột nhiên đổi ý, leo lên hàng rào bảo vệ, nắm chặt lấy cánh tay người mẹ, nước mắt nước mũi ròng ròng. "Mẹ ơi, con muốn về nhà, đừng đưa con đi, con hứa sẽ nghe lời ba mẹ, không bao giờ trang điểm nữa đâu." Trên mặt người mẹ lột vẻ xấu hổ, sợ người khác sẽ nghe thấy điều gì, nghiêm khắc kéo tay con trai ra "Mẹ đã ký hợp đồng, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô." Bên cạnh có một giám thị kéo cánh tay cậu bé đó, dứt khoát xách cậu ta quăng lên trên mạn thuyền. Người mẹ lạnh lùng nhìn con trai bị giám thị lực lưỡng kéo đi, giống như cậu ta không phải con trai mình rứt ruột sinh ra vậy. Uyển Sa biết điều này không có gì lạ. Những người được đưa đến đây, trong mắt người đời không ít thì nhiều đều có "Vấn đề". Cô và nhóm người này không quen biết nhau. Mọi người chỉ biết là về sau bọn họ sẽ học cùng một trường. Thậm chí trường ở đâu,t trường học tên gì, thuyền đưa bọn họ đi đâu, cũng không ai biết. Chỉ có cha mẹ bọn họ biết được ngôi trường này sẽ cải tạo bọn họ ra sao. Ngay khi đến gần cửa thuyền, bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng hỗn loạn. Uyển Sa nhìn xuống, thấy đám đông chen chúc trong hàng rào bảo vệ đã chủ động phân ra thành một con đường. Bốn giám thịt to lớn, hai ở phía trước hai ở phía sau, khiêng một anh chàng cao lớn. Cả người cậu ta to lớn cường tráng như một con trâu, cơ bắp bị dây trói chặt lại kéo căng thành từng khối rắn chắc dọa người.
Vào buổi tối, Uyển Sa tìm giám thị xin thêm chăn, nằm ngủ trên ghế sofa. Phó Nhất Hành trở về muộn, nhìn trên ghế sofa đột nhiên có một ổ chăn, chỉ mím môi mỏng, lạnh lùng đi vào. Hai người không ai nói gì, mạnh ai nấy ngủ. Uyển Sa nằm trên ghế sofa cứng lạnh, nghe trên giường lớn đối diện giống như đang lăn qua lăn lại. Từng nghe anh nói nhiều lần chuyện mất ngủ dường như đã thành thói quen. Kỳ lạ là đêm qua anh ngủ rất ngon còn không xoay người đánh thức cô. Rõ ràng mệt rã rời, nhưng không thể ngủ được, cô đang đếm cừu đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền từ giường lớn. Bước, bước, bước, bước chân đang đến gần, dừng lại bên ghế sofa. Uyển Sa nín thở, tim cô đập loạn nhịp, cẩn thận lắng nghe từng bước di chuyển của anh. Sau vài giây, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, càng ngày càng xa cô. Rồi sau đó, cánh cửa nhấp mở và đóng lại. Tối rồi anh lại đi ra ngoài sao? Sáng nay Lương Kỳ còn nhắc nhở ban đêm không nên ra ngoài, Uyển Sa tin trực giác của Lương Kỳ, một mình ở bên ngoài có thể gặp nguy hiểm. Tương tự, cô không muốn Phó Nhất Hành gặp nguy hiểm. Uyển Sa nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, lấy côn điện trong túi ra, vội vàng đuổi theo Phó Nhất Hành. Chạy xuống cầu thang, nhìn khu vườn bên ngoài biệt thự cũng không trông thấy bóng người Phó Nhất Hành. "Người đâu rồi?" Uyển Sa ngồi ở bồn hoa nghỉ ngơi, tai đột nhiên bị vuốt, kinh ngạc quay đầu. Dưới ánh đèn mờ ảo, Phó Nhất Hành một tay đút túi quần, trên cao nhìn xuống. Uyển Sa hỏi “Sao cậu lại chạy ra đây?" Phó Nhất Hành nhíu mày “Câu này tôi hỏi mới đúng." Uyển Sa nói thẳng “Còn không phải do cậu ra ngoài, tớ không yên lòng mới đi theo. Phó Nhất Hành cười khẽ “Hửm?" Uyển Sa nhận ra lời nói có chút mập mờ bèn giải thích “Bạn tớ nói rằng quanh đảo có thể có một con thằn lằn lớn, hình như gọi là…Korodo? Buổi tối không nên ra ngoài.” "Là Komodo." Phó Nhất Hành chậm rãi nói,”Hòn đảo này không có rồng Komodo, Komodo là động vật nguy hiểm, nếu phát hiện một con ắt hẳn phải có nhiều hơn, giám thị sẽ không để loài dã thú này tồn tại ở bãi biển này, một học sinh mất mạng rất phiền toái.” Uyển Sa cau mày, thấp giọng lẩm bẩm “Rốt cuộc Kỳ Kỳ đã nhìn thấy cái gì?” Phó Nhất Hành xoay người, đi tới bậc thang. Uyển Sa hỏi “Phó Nhất Hành, cậu đi đâu vậy?" Anh nhẹ nhàng trả lời “Ngủ không được, đi ra ngoài hóng gió." Uyển Sa vẫn có chút lo lắng, sải bước chạy tới “Tớ cũng không ngủ được, hãy đi cùng nhau.” Phó Nhất Hành có đôi chân dài, cước bộ như gió. Uyển Sa làm sao cũng theo không thể theo kịp, cô thở hổn hển. Còn chưa đi được trăm bước, Phó Nhất Hành tạm nghỉ, lẳng lặng đứng yên vừa giống như đang ngắm phong cảnh vừa giống đang đợi cô. Uyển Sa vất vả sóng vai đi cùng anh, đến bãi đá ven biển. Xa xa một ngọn hải đăng sừng sững phát ra ánh sáng lờ mờ. Phó Nhất Hành dõi mắt nhìn sóng lớn trong màn đêm, ánh mắt sâu xa. Uyển Sa tìm ụ đá ngồi, đưa mắt nhìn anh cô đơn lạnh lẽo đứng một bên, cảm thấy dường như anh có không rất nhiều suy nghĩ. "Tại sao cậu đến trường học này?” Cô không khỏi đặt câu hỏi đã nghi ngờ rất lâu. Phó Nhất Hành quay đầu lại và liếc nhìn cô một cái “Còn cậu?" Uyển Sa thẳng thừng nói “Tớ đến tìm anh trai, nếu như không tìm được anh ấy thì không còn lý do gì để ở lại.” Phó Nhất Hành lạnh nhạt nói “Đây là trường học cô lập hoàn toàn, cậu nghĩ có thể rời đi được sao?” Uyển Sa chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chần chừ hỏi “Bỏ học cũng không được sao?" Phó Nhất Hành nói “Cậu không xem qua hợp đồng à, chương trình kéo dài 3 năm, không cho bất kì ai rời đi trước 3 năm đào tạo." Uyển Sa không biết chuyện này, cô một lòng chỉ nghĩ đến việc tìm anh trai nên tiện tay kí hợp đồng. Thật sự không ngờ phải chờ đợi ba năm trong ngôi trường bất thường như vậy. Phiền muộn trong lòng đi dọc theo bãi đá, nhặt mấy viên đá sỏi trên mặt đất ném ra phía biển cuồn cuộn sóng. Tủm một cái, viên đá rơi xuống mặt biển, bắn nước tung tóe. Uyển Sa nhìn chăm chăm mặt nước gợn sóng, đột nhiên nhớ đến lúc ở trên thuyền, lần thứ hai gặp Phó Nhất Hành nghe được tiếng rơi xuống nước rất lớn. Lúc đó, anh đang mải nhìn mặt biển suy nghĩ gì đó. Gió đêm mang theo hơi nước biển lạnh lẽo từ cổ áo vào toàn thân cô khiến da thịt rợn tóc gáy. Uyển Sa quay đầu nhìn về phía Phó Nhất Hành “Lúc Triệu Vi Long rơi xuống nước cậu cũng ở đó đúng không?" Phó Nhất Hành không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, một lát sau, hờ hững đáp “ừm”. Uyển Sa ngạc nhiên hỏi “Tại sao không nói với giám thị?" Phó Nhất Hành cười khẽ “Cậu thấy việc này có liên quan đến tôi sao?” Uyển Sa lùi về sau, nhớ tới lời giám thị 86 đã nói, Phó Nhất Hành là một người nguy hiểm, chẳng lẽ là thật? "Là cậu ta tự sát hay cậu đẩy?" Khi Phó Nhất Hành nghe thấy những lời đó, cau mày, nhìn về phía gót chân cô, đáy mắt đột nhiên hiện lên tia sát ý “Đừng cử động!" Uyển Sa rét run, muốn nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức. Đột nhiên cô nghe thấy âm thanh “khè khè”, cúi đầu nhìn xuống thấy một cái miệng to như chậu máu và cái lưỡi đỏ, chuẩn bị cắn vào bắp chân mảnh khảnh của cô.
chạy thoát khỏi học viện sắc tình